Bàn chải chà chân và chiếc email không được trả lời
Tôi vẫn luôn nghĩ rằng bản thân mình là một đứa trẻ thông minh. Đáp án trên bảng là gì, người khác không biết, nhưng tôi thì biết. Cơ chế phản ứng này là gì, người khác không rõ nhưng tôi thì rõ. Dần dần như thế, quanh đi quẩn lại, tôi đã không còn là một đứa trẻ nữa rồi. Lần đầu tôi nhận thức được sự tàn nhẫn của năm tháng là hôm bà mất. Bà đã lớn tuổi như thế, mỗi người trong nhà đều đã sớm biết ngày này sẽ đến. Lúc bà mất, tôi đang nói chuyện điện thoại với mẹ. Mẹ nhận được một cuộc điện thoại, báo rằng bà đã mất rồi. Mẹ khóc òa và nói rằng mẹ nghĩ đến lúc nhỏ bà đút tôi từng muỗng cơm. Nhưng tôi thì không cảm thấy gì cả. Tôi chỉ cảm thấy mất mát, nhưng tôi không đau lòng. Tôi chỉ nghĩ rằng sau này quay về sẽ không còn lý do gì để quay về Bình Hưng nữa. Xa nhà nhiều năm như thế, quả thật là không kịp nữa rồi. Tôi có kể qua câu chuyện cái quần rách trên instagram. Nhưng mấy hôm được nghỉ tôi có sắp xếp lại phòng thì tôi có thấy một cái bàn chải chà chân. Tôi nhớ năm 2016 lúc tôi