Những cuộn film
Nếu các bạn biết mình qua Insta hay FB hay bất cứ nơi nào liên quan thì chắc hẳn các bạn biết các bạn biết rằng mình rất hứng thú với analog hay dễ hiểu hơn là chụp ảnh bằng film.
Mình nghĩ rằng mình vẫn chưa đủ kinh nghiệm để chia sẻ cho bạn các kĩ thuật chụp hay kiến thức rộng hơn về iso-khẩu-tốc hay bất cứ thứ gì tương tự.
Mình chỉ có thể chia sẻ cho bạn những việc rất nhỏ mà có thể bạn đã biết rồi về nhiếp ảnh film. Những điều rất cơ bản mà mình học được qua mạng, qua tìm hiểu các kênh youtube trên mạng, qua những topic về kĩ thuật hay kiến thức cần biết mà những người đi trước share lại. Và thỉnh thoảng mình sẽ viết những bài cảm nhận về loại film mình dùng, mình nói là cảm nhận vì mình biết mình vẫn chưa đủ kinh nghiệm để review thật tốt cho bạn... và nhiều điều tương tự như vậy nữa
Trong bài này, mình sẽ nói về cảm giác khi chụp film.
Mình nghĩ lý do mình đến với analog không phải là to tát gì chỉ là cảm giác mà nó mang lại.
Lắp một cuộn film vào máy, canh thật kĩ mọi thứ xoay vài vòng lens rồi "tạch". Tiếng màng trập nghe rõ và thật hơn bất kì tiếng "tách" kinh điển nào bạn có thể tưởng tượng. Nhiếp ảnh là một loại visual arts, vì khi đã đến nghệ thuật thì mình nghĩ quan trọng nhất không phải là kết quả mà là cảm giác.
Việc cầm một chiếc máy cơ nhiều tuổi hơn cả ba mình đi lòng vòng chụp choẹt làm mình có "hứng' chụp hơn là cầm một chiếc DSLR chụp cả trăm tấm để chọn ra chừng 10 tấm có thể gọi là đẹp (và dĩ nhiên đẹp tùy theo quan điểm mỗi người). Nhưng mình vẫn chụp với em canon 70D ở nhà bình thường, mình nghĩ số và film đều có cái hay của nó, chỉ là bản thân mình thích film hơn một chút (có thể nhiều hơn một chút).
Một cuộn 24-36 kiểu với 24-36 kiểu đó bạn có thể mất cả tuần hay thậm chí cả 2 tháng để chụp xong. Mỗi lần chụp cho mấy đứa bạn mình đều bảo "nhanh nhất là nửa tháng nữa có hình". Nó làm mình sống chậm lại. Trước khi ấn nút mình đều phải nghĩ khá kĩ. Bạn biết đây tiền film và tráng rửa làm chúng ta phải suy nghĩ nhiều hơn về những bức ảnh.
Rồi việc ngồi chờ ảnh từ lab cũng là một điều tuyệt vời. Mình thích cảm giác được chờ đợi cũng như chờ đợi một điều gì đó.
Ngay cả việc lên film, tua film lại hoặc tiếng "tách" của màn trập cũng làm mình cảm động, làm mình vui vẻ, thích thú và có hứng với nhiếp ảnh.
Hơn nữa, việc bỏ tiền cho film, tráng rửa thật sự phần nào giúp mình trân trọng và dồn tâm huyết vào tất cả bức ảnh mình chụp. Nhờ đó, mình may mắn nhận được một số lời khen hào phóng như "ảnh có hồn". Trước đến khi đến với analog mình còn chưa bao giờ nghĩ đến "hồn" của ảnh nữa.
Mình nghĩ rằng mình vẫn chưa đủ kinh nghiệm để chia sẻ cho bạn các kĩ thuật chụp hay kiến thức rộng hơn về iso-khẩu-tốc hay bất cứ thứ gì tương tự.
Cuộn thứ 2 của mình. Fujifilm C100
Mình chỉ có thể chia sẻ cho bạn những việc rất nhỏ mà có thể bạn đã biết rồi về nhiếp ảnh film. Những điều rất cơ bản mà mình học được qua mạng, qua tìm hiểu các kênh youtube trên mạng, qua những topic về kĩ thuật hay kiến thức cần biết mà những người đi trước share lại. Và thỉnh thoảng mình sẽ viết những bài cảm nhận về loại film mình dùng, mình nói là cảm nhận vì mình biết mình vẫn chưa đủ kinh nghiệm để review thật tốt cho bạn... và nhiều điều tương tự như vậy nữa
Trong bài này, mình sẽ nói về cảm giác khi chụp film.
Thằng bạn cùng lớp. Fujifilm nội địa 100
Mình nghĩ lý do mình đến với analog không phải là to tát gì chỉ là cảm giác mà nó mang lại.
Lắp một cuộn film vào máy, canh thật kĩ mọi thứ xoay vài vòng lens rồi "tạch". Tiếng màng trập nghe rõ và thật hơn bất kì tiếng "tách" kinh điển nào bạn có thể tưởng tượng. Nhiếp ảnh là một loại visual arts, vì khi đã đến nghệ thuật thì mình nghĩ quan trọng nhất không phải là kết quả mà là cảm giác.
Việc cầm một chiếc máy cơ nhiều tuổi hơn cả ba mình đi lòng vòng chụp choẹt làm mình có "hứng' chụp hơn là cầm một chiếc DSLR chụp cả trăm tấm để chọn ra chừng 10 tấm có thể gọi là đẹp (và dĩ nhiên đẹp tùy theo quan điểm mỗi người). Nhưng mình vẫn chụp với em canon 70D ở nhà bình thường, mình nghĩ số và film đều có cái hay của nó, chỉ là bản thân mình thích film hơn một chút (có thể nhiều hơn một chút).
Bức ảnh mà mình rất thích. Kodak colorplus 200
Một cuộn 24-36 kiểu với 24-36 kiểu đó bạn có thể mất cả tuần hay thậm chí cả 2 tháng để chụp xong. Mỗi lần chụp cho mấy đứa bạn mình đều bảo "nhanh nhất là nửa tháng nữa có hình". Nó làm mình sống chậm lại. Trước khi ấn nút mình đều phải nghĩ khá kĩ. Bạn biết đây tiền film và tráng rửa làm chúng ta phải suy nghĩ nhiều hơn về những bức ảnh.
Một bức ảnh vụng về trong cuộn đầu mà mình rất thích. Kodak colorplus 200
Rồi việc ngồi chờ ảnh từ lab cũng là một điều tuyệt vời. Mình thích cảm giác được chờ đợi cũng như chờ đợi một điều gì đó.
Ngay cả việc lên film, tua film lại hoặc tiếng "tách" của màn trập cũng làm mình cảm động, làm mình vui vẻ, thích thú và có hứng với nhiếp ảnh.
Ba đáng yêu của mình. Thỉnh thoảng hoặc thường xuyên sẽ có những tấm ảnh out nét thế này. Agfa vista 200
Hơn nữa, việc bỏ tiền cho film, tráng rửa thật sự phần nào giúp mình trân trọng và dồn tâm huyết vào tất cả bức ảnh mình chụp. Nhờ đó, mình may mắn nhận được một số lời khen hào phóng như "ảnh có hồn". Trước đến khi đến với analog mình còn chưa bao giờ nghĩ đến "hồn" của ảnh nữa.
Chụp lúc mình đi ăn hủ tiếu. Fujifilm nội địa 100
Tất cả những điều nhỏ bé đó làm nên tất cả đam mê, hứng thú trong mình và có lẽ các bạn cũng thế...
Comments